CUỘC ĐỜI TÔI

憬宏食品餐盒工廠作業員 Trần Thị Hương

 Bởi sinh ra trong gia đình, nghèo khó, gia đình tôi có 6 người, bố mẹ và 4 chị em tôi. Mẹ tôi ốm nặng nên tôi phải nghỉ học sớm, chị em tôi sống một cuộc sống tự lập, tự kiếm những đồng tiền không được lớn nhưng cũng nuôi đủ bản thân chúng tôi và một phần nào đấy giúp đỡ gia đình tôi. Thời gian cứ trôi đi, chị gái tôi cũng đã lớn và đi lấy chồng và còn tôi quyết định xa gia đình đi làm ăn. Tôi sang Malaysia 3 năm, cuộc sống và công việc của tôi cũng rất vất vả. Ở nhà, bố mẹ, chị và em tôi rất lo cho tôi vì chưa bao giờ đi xa nhà và sống nơi đất khách quê người. Một cuộc sống xa gia đình, xa người thân mà tôi chưa biết tới, thế nhưng tôi cũng hoàn thành 3  năm ở Malaysia rất tốt đẹp và trở về trong sự vui mừng của tôi và gia đình người thân tôi. Vì cuộc sống ở quê rất vất vả nên tôi lại quyết định xa gia đình lần 2 và bước sang đất nước Đài Loan. Lần này tôi sang đây cũng không được may mắn lắm, việc làm thì rất nhiều nhưng vì chủ tôi đã quá khốn nạn đã bóc lột sức lao động và mồ hôi nước mắt của tôi hơn cả thời địa chủ trước đây. Ngày mới sang tôi làm ngày 15-16 tiếng, làm thêm chỉ tính được 1 tiếng rưỡi. Rồi trong suốt ngày bị nghe mắng chửi, còn ngăn cấm không cho tôi gặp người thương, không cho ra ngoài, không dùng điện thoại, lương thì đến tháng không trả, đi làm suốt ngày tôi chỉ biết khóc vì quá tủi thân. Mấy người cùng sang với tôi vì quá khổ không chịu đựng được, người thì mới được 3 tháng bỏ trốn ra ngoài, người thì được 1 năm phải ra về vì sang đây hết quá nhiều tiền và tôi nghĩ đến cuộc sống sau này của tôi nên tôi cố nhẫn nhịn đến bây giờ. Cũng rất may là tôi gặp được một người cô mà tôi không quen không biết nhưng cô cũng hết mình tận tâm giúp đỡ tôi những ngày tháng sống bên này của tôi. Đến bây giờ tôi ở đây gần được 3 năm rồi mà vẫn chịu cảnh áp bức bóc lột, đến những đồng tiền lương mồ hôi nước mắt và sức lực của tôi vẫn bị trừ. Trong công việc tôi không phải là người lười biếng, tôi cũng hết mình vì công việc mà tôi cũng không hiểu nỗi nữa, tại sao chủ của tôi là người như vậy? Tại sao? Tại sao? Còn những con người Đài Loan họ làm công nhân ở đây cũng có rất nhiều người rất tốt giúp đỡ tôi và động viên tôi những lúc tôi buồn và đau khổ, đấy là những người mà mãi mãi tôi sẽ không bao giờ quên ơn họ đâu. Thế nhưng thời gian cứ trôi đi tôi âm thầm chịu đựng những nổi khổ và lẫn một ít niềm vui trong đó. Bây giờ đã đến ngày tôi được trở về đất nước tôi và với gia đình người thương tôi. Đấy là niềm vui và hạnh phúc của tôi được trở về bên mái ấm ngôi nhà của tôi. Tôi cảm ơn những ai đã giúp đỡ trong 3 năm trời ở bên này của tôi.

 Tạm biệt con người và đất nước Đài Loan.

 Hẹn ngày về Việt Nam một ngày gần nhất.

 Mồng 2 Tháng 7 Dương Lịch.

  Tôi trở về rất hạnh phúc vì chị gái đã lập gia đình, cuộc sống cũng tạm ổn và 2 em tôi cũng đã học xong. Đây là niềm hạnh phúc nhất của hơn 20 năm trôi qua trong cuộc đời tôi.